05 Tháng Hai 2011 11:00 SA (GMT+0700)
Buổi sáng, nghe tiếng sương cựa mình trên từng mép lá. Gian trầu không im lìm ngủ quên trong gió sớm, không cần bàn tay người đánh thức mỗi sớm mai nữa. Không gian tĩnh lặng và dịu vợi, khoan thai cho khúc giao mùa…
Hoa vàng đồng nội |
Mẹ đi trong sương mai của ngày tết. Hoa đèn và giấy đỏ. Những hàng mộ nhỏ cũng thấp thoáng trong sương sớm. Tất cả thơm và ấm mùi cỏ, mùi của sự yên nghỉ vĩnh hằng, mùi của lòng hoài cổ muôn đời. Mùi của hương trầm tỏa ngát, quyện với đất trời, với lòng thành kính trở nên trầm mặc. Và tết đến, người đã khuất trong nhẹ nhàng hương khói.
Con nhớ thời gian đằng đẵng tha phương. Cuối năm, bắt chuyến tàu cuối về quê, gặp những ngôi mộ nhỏ nằm thấp thoáng trong sương với những vòng hoa dâng tháng Chạp tươi nguyên là bao ồn ã, bao toan tính thị thành dường bỏ lại phía sau lưng.
Làng vào những ngày cuối tháng Chạp vươn trong sương khói. Sương của cái lạnh ngày đông vướng víu và khói của lá khô vườn nhà. Vườn rộng, mẹ gom hoài lá khô cho quang đãng. Khói lá cay cay, hăng hắc sao vẫn thấy âm ấm và đầy dư vị. Đó là khói gợi ký ức, gợi tháng năm và gọi bao đứa con còn mải mê công danh trở về nhà đêm ba mươi tết.
Nắng vừa lên, mẹ đem cốm ra hong. Thật lạ, có bao thức quà ngập tràn hàng quán, mẹ vẫn cứ giữ thói quen với cốm in mía mật, với bánh men bánh thuẫn, mứt gừng. Chuối trong vườn đã chín. Mẹ cắt gọn gàng bày hết lên mâm ngũ quả đặt trân trọng nơi bàn thờ song vẫn còn mấy buồng nơi góc vườn. Lũ dơi rúc rích, mẹ khoan dung bảo để dành cho chúng ngày xuân. Sáng đêm, ổi, khế chín bị chúng tha đi rơi rớt khắp vườn, thoang thoảng ngát hương. Vẳng bên bờ sông tiếng ai đập chiếu, rồi những tấm áo hoa phơi trong nắng. Tất cả như gọi về hương vị thơm tho cho ngày tết.
25 tuổi, ta về trong áo khăn lượt là thiếu nữ. Chợt nhớ cái thuở còn xúng xính trong áo xanh áo đỏ, trong chiếc vòng ngũ sắc mẹ mua chuẩn bị chơi xuân. Và dù mới hăm hai tết, đang mải mê rồng rắn đồ hàng mẹ gọi về thử, ướm vào rồi chẳng chịu thay ra nữa. Để tối hăm ba, trong giấc mơ toàn lấp lánh màu sắc của chiếc áo mới, của cảm giác sột soạt trong làn vải hoa rực rỡ…
Ta trở mình khi vừa tinh mơ, vô tình làm giật mình chú chuồn chuồn ngủ trên đóa hoa vạn thọ ươm vàng. Vô tình thấy chị đứng bên gốc khế thật lâu. Chị đẹp trong nỗi khát khao viên mãn. Hoa khế lác đác rơi. Có lẽ trong thẳm sâu trái tim phụ nữ của chị vẫn còn giữ lại chút niềm riêng nào đó, thật nhẹ gợn trong tiết trời đầu xuân…
Mẹ vớt đòn bánh tét đầu tiên trong đêm ba mươi. Các con đã về, khuôn mặt mẹ hạnh phúc tràn đầy. Khói bếp nấu bánh đêm ba mươi mỏng mảnh. Hương thời gian cả một năm trời xô bồ cơm áo dường ngưng đọng nơi làn khói ấy, nồng ấm đến lạ kỳ.
Chợt thấy ngày đến thật khẽ, nụ cười trên môi cũng thật khẽ. Dường như ai cũng sợ cái giây phút giao mùa sẽ lướt đi, mang theo cả những giây phút riêng mình từ miền sâu thẳm. Chợt muốn đan tay lại, gom hết nhớ thương năm cũ cất vào tim vì ngoài kia, trời đất đã giao mùa!
Nguyên Hậu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét