14 Tháng Tám 2010 8:00 SA (GMT+0700)
Hơn năm mươi năm ròng, mẹ vẫn giữ thói quen đi chợ từ tinh mơ sáng. Con đường làng hun hút uốn quanh cánh đồng đầy hơi sương tháng bảy. Đôi quang gánh một bên là rau khoai, một bên là cà cải chưa đủ nặng oằn, song vẫn mỏi đôi vai gầy theo con đường xa ngái. Tôi vẫn thường theo mẹ những buổi tinh mơ như thế. Khi tiếng gà đầu tiên báo tàn canh là mẹ tất tả rau khoai. Tôi mắt vẫn còn ngái ngủ bước thấp bước cao, một tay nắm chặt sau dây gánh. Thế nhưng lúc đi qua gò hoang, thấp thoáng trong sương nhấp nhô mấy nấm mộ, vẫn cứ hối mẹ đi nhanh nhanh. Tuổi thơ tôi với bao hình hài tưởng tượng ngô nghê làm mẹ phải bật cười…
Một góc chợ quê – Ảnh: N.T.HẬU |
Chợ quê họp năm ngày một phiên trên một miếng đất rộng. Đơn sơ và mộc mạc. Mẹ bày rau lên hết trên đôi quang gánh, rau vườn nhà xanh roi rói, xanh đến lạ thường vì còn vướng hơi sương lành lạnh đêm qua. Những bà mẹ quê khác cũng bày cau, chuối, dưa cà, bầu bí trên một cái mẹt đan tre. Chuối cau, chuối hương, chuối tiêu xanh vàng đến vui mắt. Như đã thành thói quen, bà cụ bán chuối bao giờ cũng cất sẵn mấy trái chuối tiêu ngọt lịm, da vàng lấm tấm cánh gián đen để cho tôi. Và thể nào, khi ăn xong, trên dọc đường về, tôi vẫn còn hai trái để dành trong túi áo.
Hết hàng rau là đến hàng trầu cau. Mấy bà cụ bày vôi trầu lên chiếc sàn đan nong mốt, hăng hắc mùi thuốc lào và rễ khô. Cau xanh mướt được chặt nguyên buồng, trầu cũng xanh mướt xếp theo từng phiến lá. Bà cụ hàng trầu khi rỗi khách mua, hay kể chuyện trầu cau. Bà bảo rằng sáng đi hái trầu phải đánh thức trầu và động tay khe khẽ, có thế trầu mới xanh và khỏi giật mình. Mẹ thường không cho tôi chạy loanh quanh xa hơn vì sợ quấn chân mấy bà hàng xén khác. Tuổi thơ tôi cứ êm đềm trôi qua như thế với chuối tiêu, với bánh cam rán đường, với những gương mặt thuần hậu nơi góc chợ. Khi mẹ bán hết dây khoai cũng là lúc mặt trời lên cao, ông hàng cá cũng nhặt mấy chú rô phi nhảy lung tung ra đất để nhốt vào chiếc nơm thùng cũ kỹ dọn về. Chợ họp sớm và cũng tan sớm. Tháng năm cũng chỉ mấy thứ quà quê với rau cải xanh, rau dền đỏ hay mấy con cá câu vội bến bồi hôm qua. Chỉ có đôi gian quần áo người ta mang về từ thị trấn với đủ màu xanh đỏ làm rộn cả một góc chợ.
Thời gian đuổi dài qua màu áo cánh đồng, hết xanh ong óng lại nâu vàng màu rơm rạ. Rồi mùa đốt đồng đi qua, khói lên nhuộm phủ cả một vùng ký ức. Tôi cũng đi qua bao mùa tuổi, chỉ mẹ vẫn miệt mài những vòng dây khoai, đếm tuổi con từng bước vào đời.
Những nơi tôi đi qua nhà cao ngun ngút. Ký túc xá trông hẳn ra siêu thị mấy tầng lúc nào cũng người xe vào ra tấp nập. Mẹ bảo dì Tư bán chuối vừa mất năm rồi, ông bán cá rô phi hình như theo con về sống tận miệt ngoài… Chợ giờ cũng đông hơn và họp nhiều phiên hơn. Thị trấn mà tôi đang sống và làm việc cũng không còn những sáng chợ phiên như thế. Thi thoảng gặp một màu áo nâu, chợt nhớ dáng những người mẹ quê với những mẹt rau, chuối năm nào. Chẳng biết bà cụ bán trầu năm xưa giờ còn hay mất và trầu có còn xanh không nếu một sớm không còn ai đánh thức
Nguyên Hậu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét