Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

Hương ổi

17 Tháng Bảy 2010 7:01 SA (GMT+0700)
 
 
 
Tôi về, cũng là lúc đang  mùa ổi chín.Vườn rộng, ngọn gió bao dung và phóng khoáng len vào từng ngõ ngách, quyện hương ổi thơm ngọt ban phát  khắp nơi. Lối đi rụng đầy ổi. Căng tròn. Sực nức. Tuổi thơ tôi đã đi qua biết bao  mùa ổi chín, thế mà giờ đây, đứng trước vườn quê, chợt thấy lòng rưng rưng. Đã vào thu đâu,sao tiết trời lại se se đến lạ…
Ngày ấy, mới sáng tinh mơ tôi đã nghe tiếng đám bạn gọi nhau qua hàng rào chìa vôi trắng xóa.Tôi vụt chân xuống giường, rón rén đi qua gian bếp, nơi mẹ đang lễ mễ bên nồi xôi nếp thơm lừng cho kịp buổi làm đồng, để đi ra vườn. Đêm qua, lũ dơi tìm về làm rụng đầy ổi chín. Chúng tôi tha hồ nhặt đầy túi rồi như bầy chim sâu, cứ rúc rích  trốn tìm trong vòm lá. Tuổi thơ dại khờ và vô tư, vậy nên cứ mặc cho mẹ gọi về trông nhà, miệng đứa nào đứa nấy núng nính ổi nếp vàng ruộm, ổi sẻ đỏ hồng. Trưa về trên má còn vương hạt ổi, lại bị đánh đòn vì bụng đã tròn căng, không ăn được cơm…

Ngày ấy, mỗi khi nghỉ học, tôi đưa đám bạn về nhà. Mười bảy tuổi chưa là người lớn! Chúng tôi leo trèo, chạy nhảy, bứt trái bẻ cành. Khi vườn yên tĩnh trở lại cũng là lúc mẹ bắt đầu thu dọn những cành lá xác xơ do chúng tôi  bỏ lại. Vậy mà mùa sau, mùa sau nữa, vườn vẫn trĩu quả. Những gốc ổi già cũng bao dung và nhân từ như mẹ!

Ngày ấy, nụ hôn đầu đời anh trao cho tôi là nụ hôn lên mái tóc. Anh bảo tóc tôi dịu dàng hương ổi và anh sẽ mang theo suốt cả cuộc đời. Vẫn cảnh cũ năm nao, sao giờ trở nên xa vắng quá? Mảnh đất bình yên này không đủ sức níu chân bao con người ra đi tìm vùng đất hứa. Bao gái trai bị hút vào chốn phồn hoa thành thị, mỗi bận về quê lại ươm mầm vào bọn trẻ những giấc mơ với bao màu sắc lạ. Vườn như rộng hơn. Lối đi cỏ mọc đầy vì vắng bước chân trẻ hàng xóm sang nhặt ổi. Muốn trách cứ một lời nhưng biết trách ai đây khi chính tôi cũng là cánh chim lạc bầy xa hút. Tôi về đây như một lời tạ tội. Tôi về đây như một sự tự thú với tuổi thơ đầu trần chân đất, tự thú với khoảng trời riêng ngập tràn hương ổi này.

Tôi ngồi xuống bờ ao. Phiến đá dày hơn những lớp rêu xanh. Chợt thấy chạnh lòng. Xin đá đừng làm mẹ ta trượt chân mà ngã. Mấy trái ổi chín cạnh rìa ao như một món quà thảo thơm của đất trời dành cho lũ cá. Có tiếng ổi rụng, mặt ao cứ gợn mãi những vòng tăm sóng nước. Vườn yên lặng. Gian nhà cũng yên lặng. Tự dưng tôi muốn kéo dài cái khoảnh khắc này đến vậy. Bao năm rồi cảnh vật nơi đây đã đợi tôi. Giờ đây tôi muốn, dù chỉ một lần, ngồi đây để đợi. Rồi cha tôi sẽ đi làm đồng về. Rồi mẹ tôi sẽ ôm tôi vào lòng, sẽ khỏa nước giếng mát rượi cho tôi rửa sạch bụi đường.

Ngọn gió vẫn bao dung đưa hương ổi lùa vào mái tóc, len cả vào tim tôi ngan ngát…

Nguyên Hậu

Không có nhận xét nào: