Buồn không anh khi bóng chiều đã đổ
Bên phồn hoa, nên cô tịch chảy dài
Ru nỗi nhớ trong giả vờ bình thản
Tự nắm bàn tay xoa dịu những ngóng chờ
Buồn không anh? Em thả nhứng vần thơ
Rơi rớt phía ban công, dưới kia cỏ may nhạt tím
Em chẳng “ước chi”…đời mấy khi linh nghiệm
Em ru tuổi mình trong kỷ niệm mênh mông
Buồn không anh, và có chờ mong
Hay chỉ là kí ức, luồn qua kẽ tay đi mất
Chiều sao không buông nhanh, che giấu đi lời rất thật
Dẫu một thoáng thôi, anh có từng buồn?
La Hai 8/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét