Mấy hôm nay chiều nào cũng mưa.Mưa đầu tháng 7 trắng xóa. Mùa ngâu bắt dầu rồi! Chiều nay diện thoại lại hư, trốn việc cơ quan đi sửa lại điện thoại. Chẳng hiểu anh thợ sửa tỉ mẩn thế nào mà cả danh bạ bị delete sạch.
Trời vẫn mưa! Tự nhiên muốn send đi một cái tin của buổi chiều ướt át mà danh bạ trống rỗng. Đầu óc mãi vẫn vơ bao mớ hỗn độn cuộc đời, mấy khi nghĩ cần phải nhớ một con số. Cũng giống như đôi khi trước điểm dùng đèn đỏ, bỗng nhận ra một gương mặt quen quen mà là lạ, cả miền trí nhớ cứ co kéo mãi vẫn không thể gọi một cái tên để rồi đèn xanh bật lên, gương mặt kia lướt qua. Thế là hụt hẫng suốt cả một buổi chiều…Thế, dòng đời cứ trôi, vẫn trôi như thế. Sao cứ loanh quanh bao toan tính- có đôi khi gần như tủn mủn, vụn vặt cho cuộc mưu sinh- mà quên đi cách nhớ một con số điện thoại, một gương mặt thuở nào.
Vẫn mưa. Anh nói SG cũng mưa. Cây cối tươi lại và xanh hơn. Em không phải muốn tìm lại cảm giác long nhong của tuổi thơ, cũng chẳng thuộc týp người lãng mạng song vẫn cứa lấy xe lòng vòng ra đường. Mưa. Dưới mưa, thấy cả suy tư cũng lẩn quất hơi lạnh, để thấy mình còn biết yêu thương , còn biết rung cảm giữa những xô bồ. Ngày vẫn trôi như thế. Có những cuộc tình nhẹ như vương khói mỏng, đi qua rồi chỉ thoáng dư hương lại, bình yên và thanh thản. Và cũng có cuộc tình lắng sâu và ray rứt, tưởng chứng như khi đã buông tay, mãi mãi sẽ làm kẻ độc hành .
Ngày vẫn trôi như thế. Vẫn mưa. Nơi em về ngày vui không em/ nơi em về trời xanh không em/ ta nghe từng giọt lệ/ rớt xuống thành hồ nước long lanh .Ướt lạnh, tự nhiên thèm nghe hết bản nhạc Trịnh len nhè nhẹ từ một quán café nho nhỏ …
LH 1/7/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét