Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Tình nhớ



Trong cõi phù sinh, lắm khi muốn dừng lại để yêu thương cũng không trọn vẹn . Cũng như tôi đã phải quyết đinh rời khỏi Sài Gòn trong một buổi sáng mùa mưa tầm tã. Sài Gòn xa dần, những ký ức về nơi đó rồi có còn không khi chiếc ba lô tôi mang theo chỉ vừa đủ vài ba tập sách nhàu cũ. Có đôi khi, ký ức như một sợi khói mong manh cố len lõi giữa một bên là ánh đèn thượng lưu, một bên là ánh đèn nhòa nhạt của những con đường. Mông lung và nhợt nhạt.
Sài gòn lại vào mùa mưa với những ngã tư ngã năm đầy nước.
Có thể hơn 10 năm nữa tôi vẫn chưa thể quay lại nơi này. Sự xô bồ có khi nào dừng lại để những con đường tôi đi qua kịp phủ rêu xanh để phủ mờ một phần ký ức.
Tôi thường mơ những giấc mơ không chạm đáy. Sài Gòn mông lung và anh cũng mông lung. Anh cười với những dứa trẻ khác và với người phụ nữa khác. Có những dấu chân chưa phai dấu đã bị vô vàn những dấu chân khác xóa nhòa đi. Tôi mơ thấy những toa tàu lao đi trong sương mà mãi không tìm thấy sân ga. Không có cảnh chia ly tiễn biệt mà chỉ bàn bạc một màu của cách xa. Tàu lao đi những mảng ký ức hoang phế lẫn lộn. Tôi bắt gặp những người đàn ông đã từng bỏ lại vài cánh hoa đầu mùa bên thềm nhà xưa cũ . Họ như những rặng phi lao đời đời gắn chặt vào đất, chỉ hướng cho tôi ánh mắt tới vô cùng.
Sài Gòn lại mưa.
Tôi thường gọi đi vào những buổi chiều café một mình hay trong vô thức. Đôi khi chỉ là những tiếng phát ra ngoài vùng phủ sóng. Đó cũng là một tín hiệu của ký ức, của tháng năm , của cái gì đó đã xa và của tôi. Rồi sẽ đến một ngày tóc trên đầu điểm bạc, khi xuôi tay lẽ nào vẫn phải giữ trong lòng một miền uẩn uất?
Sài Gòn đã cuối mùa.
Miền Trung có tin bão.
Đêm lạnh hơn vì những quán café không đủ ấm trong cái se sắt đầu đông. “Tình ngỡ đã quên đi/ Như lòng cố lạnh lùng/ Người ngỡ đã xa xăm/ Bỗng về quá thênh thang/ Ôi áo xưa lồng lộng/Đã xô dạt trời chiều/ Như từng cơn nước rộng/Xóa một ngày đìu hiu…”

Chớm đông 2010

Không có nhận xét nào: