Mẹ và mùa xuân
Trên cánh đồng còn thơm mùi gốc rạ
Gió mùa xuân thao thức nhớ trở về
Cỏ may tím chiều lang thang suốt bờ đê
Từ phố thị bao người về đón Tết
Gió mùa xuân thao thức nhớ trở về
Cỏ may tím chiều lang thang suốt bờ đê
Từ phố thị bao người về đón Tết
Đất khách tha phương chồn chân mỏi mệt
Mẹ nấu bánh chưng lửa ấm phút giao mùa
Nhớ hương trầm toả ngát tự nghìn xưa
Bên mái rạ, ta thấy mình nhỏ dại
Bao năm rồi, dòng đời đua chen mãi
Hoài bao công danh mong ấm áp quê nhà
Con thương nhiều mẹ mãi vọng nơi xa
Giữa hiu hắt khói lam chiều mong ngóng
Đất quê ơi rồi sẽ tròn giấc mộng
Như mùa xuân con lại trở về
Để khói chiều thôi khắc khoải lê thê
Nơi mắt mẹ nắng xuân dường đọng lại…
Sắc nhớ
Sợi rơm vàng óng ánh những ước mơ,
Mẹ đem hong đôi tay đầy nắng,
Dáng còng lưng cả một đời gánh nặng,
Chắt chiu đất cằn gom góp mùa vui.
Con đi xa mang nỗi nhớ không nguôi
Mẹ đem hong đôi tay đầy nắng,
Dáng còng lưng cả một đời gánh nặng,
Chắt chiu đất cằn gom góp mùa vui.
Con đi xa mang nỗi nhớ không nguôi
Câu hát ru của một thời trẻ nhỏ,
Cả hương lúa thơm và cánh diều no gió,
Hắt hiu dáng gầy, mẹ đứng cuối chiều quê.
Phố phường đèn hoa, lộng lẫy, đam mê,
Con thương mẹ áo nâu sồng bạc trắng
Gánh cuộc đời, sớm khuya, mưa nắng,
Gởi cho con mơ ước chốn thị thành.
Khát vọng thật nhiều hoài bão công danh,
Mỗi bước con đi lại cồn cào nỗi nhớ.
Càng đi xa, càng thấy mình mắc nợ
Sắc áo nâu sồng với sắc rơm hong.
Cả hương lúa thơm và cánh diều no gió,
Hắt hiu dáng gầy, mẹ đứng cuối chiều quê.
Phố phường đèn hoa, lộng lẫy, đam mê,
Con thương mẹ áo nâu sồng bạc trắng
Gánh cuộc đời, sớm khuya, mưa nắng,
Gởi cho con mơ ước chốn thị thành.
Khát vọng thật nhiều hoài bão công danh,
Mỗi bước con đi lại cồn cào nỗi nhớ.
Càng đi xa, càng thấy mình mắc nợ
Sắc áo nâu sồng với sắc rơm hong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét