Anh đâu biết
Thời gian không đi qua
Thời gian đọng lại tim- nơi tận cùng đắng đót
Có thể chỉ còn là hư ảnh
Khi anh quay đi, căn phòng nhỏ bỗng vô cùng
Em độc hành trên những nẻo quen
Và lạ đi bên dấu chân hoang phế
Và rưng rưng, vì biết đâu, có thể…
Trong căn phòng nào, anh đã lạc em.
Làm thế nào để nỗi nhớ lặng im
Khi em rong ruổi đường dài vạn dặm…
LH 11/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét