Ngôn ngữ đi giữa tháng năm làm câu thơ không đề lắng đọng/ Ta đi giữa đời thường làm chút nắng mùa đông
Thứ Hai, 8 tháng 2, 2010
Có một miền đất nhớ
Có một miền đất nhớ
(người nhớ, đất nhớ, mùa nhớ...)
An Giang ơi!
Mai xa rồi yeu thương xin gửi lại
Để từ nay tháng năm và mãi mãi
Trái tim ta ghi dấu mãi dáng hình
Nơi sông Tiền lấp lánh ánh bình minh
Những triền phù xa chạy dài xanh ngô bắp
Đi giữa hoàng hôn lắng hồn mình bắt gặp
Đọc giảng kinh văng vẳng tiếng chuông chùa
Chọt nhớ quê mình tím sắc hoa mua
Khi Tân Trung ấm sắc quỳnh anh nở
Hoa quỳnh ơi sao lại vàng đến thế
Sắc hoa theo ta trên mọi nẻo đường
Ở nơi này ta có những người thương
Như mẹ như cha như anh như chị
Cả ngôi nhà thân yêu ta đã nghỉ
Ấm áp con tim lan tỏa những tấm lòng
Mai xa rồi mang nỗi nhớ mênh mông
Con sẽ lại trong áo màu xanh biết
Và An Giang vẫn xanh màu bất diệt
Xanh yêu thương xanh hi vọng cuộc đời
Trung Hai-Tân Trung-An Giang 7/2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét