Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Thơ NTH_lucbat.com


- CHÔNG CHÊNH TA ĐỘI NÓN ĐỜI



Sao không úp mặt vào sông

Để nghe trăng trở đáy dòng phù sa

Vắt nghiêng nghiêng sợi khói nhà

Để nghe trời đổ tím qua mấy tầng



Trả người câu hát phù vân

Để riêng ta gói mấy lần bơ vơ

Tóc hương gửi gió hững hờ

Trót đa mang, lại nhận về đa mang



Mấy mùa hẹn ước đã sang

Chỉ còn sắc cỏ dịu dàng mà thôi

Nhịp câu lục bát lỡ rồi

Chênh chao ta đội nón đời mà đi…





2- NI CÔ



Khói hương cô tịch sân chùa

Lá đa rơi rụng bốn mùa áo âu

Chị quen sáng lễ chiều cầu

Lần tràng hạt để quên sầu nhân gian



Một thời hương sắc đa mang

Tóc xanh đã xuống khép hàng mi cong

Rũ tình duyên, cởi đèo bòng

Sân si ái ố gửi trong cõi trần



Giàu sang gửi cõi phù vân

Tĩnh tâm tiếng mõ xa gần nhẹ êm

Thu mang xác lá đầy thềm

Nghe xao xác cả gió đêm ngại ngần



Sáng nay có một bàn chân

Bâng quơ không bước-cõi trần lá rơi!

Không có nhận xét nào: