Ngôn ngữ đi giữa tháng năm làm câu thơ không đề lắng đọng/ Ta đi giữa đời thường làm chút nắng mùa đông
Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009
Em sợ mùa thu
Em sợ mùa thu
Vắng anh rồi sao thu vàng vọt quá
Chiếc lá vàng dường như cũng hanh hao
Ngày chớm thu giờ xa khuất nẻo nào
Em lạ lẫm trên con đường quen thuộc
Em lạ lẫm nghe thu về se buốt
Ta lạc nhau anh có đợi cuối đường
Trong sắc thu vàng giăng mỏng hơi sương
Em bỗng sợ mùa thu còn ở lại
Em bỗng sợ con đường xa, xa mãi
Nơi cuối đường vắng bóng, chỉ còn thu
Để em lang thang, ảo vọng. Sương mù...
Bao lá khô rơi không lấp đầy nỗi nhớ
Lá thu rơi, giật mình,sương vỡ
Vắng anh rồi em bỗng sợ mùa thu
Sài gòn 20/9/09
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét